VỤ ÁN XÉT XỬ PHÙ THỦY Ở SALEM – CUỘC THANH TRỪNG HOANG TƯỞNG
Trong thời trung cổ và đầu thời
hiện đại, nhiều tôn giáo, bao gồm Cơ đốc giáo, đã dạy rằng ma quỷ có thể trao
cho những người được gọi là phù thủy quyền làm hại người khác để đổi lấy lòng
trung thành của họ. Một “ cơn sốt phù thủy ” lan khắp châu Âu từ những năm 1300
đến 1330 và kết thúc vào cuối thế kỷ 18 (với vụ hành quyết phù thủy cuối cùng
được biết đến diễn ra ở Thụy Sĩ vào năm 1782). Các thử nghiệm ở Salem xảy ra muộn
trong chuỗi, sau khi cơn sốt săn lùng phù thủy ở châu Âu giảm đi, đạt đỉnh điểm
từ những năm 1580 và 90 đến những năm 1630 và 40. Khoảng 3/4 các cuộc săn lùng
phù thủy châu Âu diễn ra ở miền Tây nước Đức, Vùng đất thấp, Pháp, miền bắc nước
Ý, và Thụy Sĩ. Số lượng các phiên tòa và vụ hành quyết thay đổi tùy theo thời
gian và địa điểm, nhưng người ta thường tin rằng tổng cộng có khoảng 110.000
người đã bị xét xử vì tội phù thủy và từ 40.000 đến 60.000 người đã bị hành quyết.
Và các sự kiện ở Salem năm 1692 là một chương trong câu chuyện dài
này.
Salem, Massachusetts là
một thành phố thủ phủ quận Essex trong tiểu bang thịnh vượng chung
Massachusetts, Hoa Kỳ. Nơi đây đã từng có một quá khứ đen tối, đó là vụ cáo
buộc phù thủy hoang tưởng vào tháng 6 năm 1692–tháng 5 năm 1693 khiến hơn 200
bị tống giam, với 21 người đàn ông và phụ nữ vô tội bị xử tử cùng một số người
chết khi vụ việc bi thảm đang xảy ra.
Dựa vào lý tưởng Thanh
giáo (một khuynh hướng tôn giáo ở Anh trong thế kỷ 16, 17), người ta tin rằng
có sự tồn tại của phù thủy và sự thờ phụng quỷ dữ - cả hai tội danh phải bị
trừng phạt bằng cái chết. Nguồn căn cho cơn bão của những lời buộc tội và bắt giữ
phần lớn thuộc về Tituba – một nữ nô lệ Nam Mỹ thuộc sở hữu của Samuel Parris.
Người ta không biết
nhiều về cuộc đời của Tituba trước đó, nhưng các nhà sử học đều đồng tình rằng
rất có thể bà ta thuộc bộ lạc Arawak sống ở Nam Mỹ. Bà bị bắt bởi các nô lệ, bị
bán cho Samuel Parris ở Barbados, sau đó được đưa đến Boston vào năm 1680.
Tituba đóng vai trò chủ chốt trong những cuộc xét xử phù thủy Salem, khi mà bà
là một trong những người đầu tiên đưa ra lời cáo buộc về phép phù thủy, và lời
khai của bà đã đặt nền móng cơ bản cho tất cả mọi thứ xảy ra sau đó.
Trước đó, năm 1689, khi
Samuel Parris trở thành Tổng trưởng thành phố Salem, ông đưa cả gia đình mình
đến đây và Tituba cũng đi cùng. Bà thường xuyên chăm sóc con cái của Samuel
Parris, đặc biệt gần gũi với cô con gái 9 tuổi tên Betty của ông. Đầu năm 1692,
Betty và người chị họ của cô bé – Abigail Williams – bắt đầu gặp phải những cơn
đau và kích động. Không một kiến thức y khoa nào có thể lý giải cho những triệu
chứng này, các bác sĩ ở Salem đã tuyên bố hai cô bé bị trúng tà thuật của phù
thủy.
Betty và Abigail cáo
buộc Tituba cùng hai người phụ nữ khác, Sarah Good và Sarah Osburne, là phù
thủy. Lí do được đưa ra là bởi hai cô bé đã nhìn thấy những phụ nữ này khi gặp
ảo giác. Ở thời điểm đó, thứ bằng chứng “ma quỷ” này được tòa án công nhận và xem
như chứng cứ vững chắc để kết tội phù thủy.
Sarah Good và Sarah
Osburne kịch liệt phủ nhận mọi cáo buộc chống lại họ trong các cuộc thẩm vấn,
nhưng rõ là họ chưa chuẩn bị cho những gì sắp diễn ra. Tituba, đứng giữa phiên
tòa, khai báo những lời lẽ sinh động về việc quỷ dữ đến để làm hại những đứa
trẻ. Không những thế, quỷ dữ ở đây còn có đồng phạm – Sarah Good và Sarah
Osburne.
Theo trang blog History
of Massachusetts, khi được hỏi rằng ai đã làm hại những đứa trẻ, Tituba khai
rằng: “Bà Osburne và Sarah Good, tôi không biết mấy người còn lại là ai,
Osburne và Good cùng mấy người đó muốn tôi làm hại bọn trẻ, nhưng tôi không
làm. (Betty) từng nói đã thấy một người đàn ông ở Boston.” Do không được học
hành nên câu chữ của Tituba có phần lộn xộn, nhưng lúc đấy, lời khai của bà đủ
xúc động để lay chuyển cả Salem.
Lời khai đó đã gieo
nghi ngờ đi khắp nơi, số lượng nghi phạm tăng dần từ 4 tới 9, rồi đến 500
người. Cứ mỗi lần thẩm vấn, câu chuyện của Tituba lại phát triển thêm, và rồi
bà trở nên vô cùng giá trị ở tòa án. Bà mô tả những sinh vật dị thường ở bên
cạnh quỷ dữ, mà trong đó thú vị nhất là một loài có cánh, hai chân, đầu đàn bà
– mặc dù Tituba lúc đấy không biết tên sinh vật này (về sau, nó được gọi là
“Harpy”).
Tituba còn kể về một
quyển sách ghi lại tên những ai đã giao kèo với quỷ, nhưng theo trang
Smithsonian thì “tuy có rất nhiều ghi chép trong quyển sách, bà ấy không thể
nói ra bất cứ cái tên nào ngoài tên hai phụ nữ đã bị bắt giữ đầu tiên (Sarah
Good và Sarah Osburne)".
Bởi sự mơ hồ này,
Tutuba có thể cáo buộc bất cứ ai “cần thiết”. Đến cuối cuộc xét xử nổi tiếng
này, có 19 người – cả nam lẫn nữ - bị treo cổ vì tội phù thủy, và thêm gần 150
người bị bỏ tù.
Tituba bị tống vào tù,
và trong thời gian đó, nhiều người đến gặp bà để “xưng tội”. Họ dùng những lời
khai phức tạp của Tituba trước đây để tự tăng độ tin cậy cho bản thân mình.
Nhưng đến cuối cùng, Tituba cố gắng… rút lại mọi lời khai trước đó và nói rằng
chủ của bà – Samuel Parris – đã đánh đập trong nhiều tuần cho đến khi cô thú
nhận mình là phù thủy.
Khi Tituba bị đưa ra
xét xử vì tội danh giao kèo với quỷ, bồi thẩm đoàn đã quyết định không kết tội
bà. Về sau, rất có thể Tituba đã rời khỏi Boston cùng nhà hảo tâm đã trả cho bà
khoản tiền phạt trước đó. Phần còn lại về cuộc đời của Tituba thì không ai rõ,
nhưng tên tuổi bà trong lịch sử vẫn luôn là mảnh đất màu mỡ cho những đầu óc
giàu trí tưởng tượng.
16K
Nhận xét
Đăng nhận xét